Header image
 
 

Chứng nghiệm

Diễm Phúc dịch 2017

 
     
 
 
Mục lục
Tập 1
Tập 2
  01 - Khiêu vũ trong latihan
  02 - Chứng nghiệm chưa trọn vẹn
  03 - Một Latihan tuyệt vời nhất...
  04 - Bị đóng đinh trên thánh giá
  05 - Cột ánh sáng
  06 - Lập ý trước khi nhịn chay
  07 - Pho tượng Phật có đôi mắt bằng ngọc bích
  08 - "Công việc do Thượng Đế giao phó"
  09 - Tên Subud - Tên Subud hàm ý gì?
  10 - Latihan ở trên thiên đàng
  11 - Ria – Con gái đầu lòng của chúng tôi
  12 - Bima – Con trai thứ hai của chúng tôi
  13 - Thánh linh trong mùa Giáng Sinh
  14 - Lần đầu tiên tôi gặp Subud
  15 - Trải nghiệm cận tử
  16 - Ân huệ
  17 - “Trong Subud không có bí mật”
  18 - “Cứ ngồi yên một chỗ”
  19 - Một tình huống khó xử
  20 - Một thiên thần đến chào tạm biệt
  21 - Các thiên thần giúp tôi ...
  22 - Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiên thần
  23 - Các thiên thần đến giúp người hấp hối
  24 - Gặp thiên thần khi bị tông xe
  25 - Các thiên thần có mặt đông hơn
  26 - Những lời nói tác động đến latihan
  27 - Khai mở đúng lúc - Hồ sơ định mệnh
  28 - Cánh diều trong mơ - Làm theo chỉ dẫn
  29 - Đôi mắt của Bapak
  30 - Tìm nhà
Tập 3
 

 

 

Một Latihan tuyệt vời nhất từ trước đến nay

Một bài viết được đăng trên trang web Reminders gần đây gợi cho tôi nhớ đến một tình huống đặc biệt khi thành lập nhóm Subud San Jose vào đầu thập niên 70 của thế kỷ trước. Nhóm của chúng tôi gồm 8 thành viên, và trong đó có hai phụ tá nam và tôi là một trong hai phụ tá đó. Trước khi lập nhóm, trong khi đến thăm Wisma Subud, tôi đã hỏi ý kiến của anh Darto về chuyện này và anh ấy khuyến khích tôi nên lập nhóm mới. Khi trắc nghiệm với các phụ tá miền, chúng tôi trắc nghiệm câu hỏi: "Tôi cảm nhận như thế nào đối với anh phụ tá đồng nhiệm trong nhóm mình?" Lúc tiếp nhận câu trả lời, tôi rất đỗi ngạc nhiên vì nhìn thấy mình phải quỳ mọp dưới chân anh ấy cầu nguyện. Tôi quá sức ngạc nhiên đến nỗi tôi chỉ đứng đó trơ trơ chứ không tuân theo sự tiếp nhận như thế. Khi được hỏi, tôi kể lại chuyện này. Thật ngạc nhiên là không ai hỏi tôi tại sao tôi không tuân theo sự tiếp nhận đó, tôi cảm thấy không hài lòng với sự tiếp nhận đó.

Sau khi trung tâm Subud mới được thành lập vài tháng, một chuyện bất thường khác xảy ra. Đó là tối thứ sáu và tôi dự định đến thăm một bạn nữ sau khi tập latihan xong. Chúng tôi tập latihan của mình xong thì ngồi tĩnh tâm một lúc, một anh hội viên trong nhóm không tiếp nhận được gì hết trong xuất latihan này lên tiếng. Anh hội viên này ở cách xa trung tâm Subud 50 dặm (khoảng hơn 80 km) và anh ấy thất vọng với xuất latihan này cũng như thất vọng với những hội viên khác cùng tập xuất latihan này với anh ấy. Sau khi anh này nói thế, hai anh hội viên khác nói họ cũng thất vọng với xuất latihan này và muốn tập thêm một latihan khác. Thậm chí trong giọng nói của họ cũng biểu lộ sự tức giận. Anh hội viên đầu tiên lên tiếng lúc nãy nói rằng anh thật sự mong đợi một điều gì đó đặc biệt và nếu những gì anh trải qua trong xuất latihan vừa rồi được cho là một latihan tuyệt vời thì anh ấy sẽ bỏ Subud. Vì thế, chúng tôi lặng lẽ tập thêm một latihan nữa tiếp sau đó, nhưng latihan này là latihan tuyệt vời nhất mà từ trước đến nay không ai trong chúng tôi có được.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/32.html

 

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ