Header image
 
 

Chứng nghiệm

Diễm Phúc dịch 2017

 
     
 
 
Mục lục
Tập 1
Tập 2
  01 - Khiêu vũ trong latihan
  02 - Chứng nghiệm chưa trọn vẹn
  03 - Một Latihan tuyệt vời nhất...
  04 - Bị đóng đinh trên thánh giá
  05 - Cột ánh sáng
  06 - Lập ý trước khi nhịn chay
  07 - Pho tượng Phật có đôi mắt bằng ngọc bích
  08 - "Công việc do Thượng Đế giao phó"
  09 - Tên Subud - Tên Subud hàm ý gì?
  10 - Latihan ở trên thiên đàng
  11 - Ria – Con gái đầu lòng của chúng tôi
  12 - Bima – Con trai thứ hai của chúng tôi
  13 - Thánh linh trong mùa Giáng Sinh
  14 - Lần đầu tiên tôi gặp Subud
  15 - Trải nghiệm cận tử
  16 - Ân huệ
  17 - “Trong Subud không có bí mật”
  18 - “Cứ ngồi yên một chỗ”
  19 - Một tình huống khó xử
  20 - Một thiên thần đến chào tạm biệt
  21 - Các thiên thần giúp tôi ...
  22 - Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiên thần
  23 - Các thiên thần đến giúp người hấp hối
  24 - Gặp thiên thần khi bị tông xe
  25 - Các thiên thần có mặt đông hơn
  26 - Những lời nói tác động đến latihan
  27 - Khai mở đúng lúc - Hồ sơ định mệnh
  28 - Cánh diều trong mơ - Làm theo chỉ dẫn
  29 - Đôi mắt của Bapak
  30 - Tìm nhà
Tập 3
 

 

 

Bị đóng đinh trên thánh giá

Trong chuyến công du Anh quốc của Bapak vào năm 1970, trong một xuất tập latihan nhóm, tôi có một chứng nghiệm mãnh liệt, trong chứng nghiệm này, tôi bị đóng đinh trên thánh giá. Mắt tôi mở ra và tôi thấy Bapak đang tập latihan cùng với chúng tôi. Bapak nhìn lướt qua tôi và với cái nhìn đó, Bapak đã giải cứu cho tôi thoát khỏi hình phạt trên cây thánh giá. Điều này được tôi cảm nhận bên trong như là một bằng chứng cho biết trình độ tâm linh cao siêu của Bapak, Người đã từ cõi giới đó xuống thế. Tôi đã được giáo dục để trở thành một người theo thuyết vô thần và bây giờ đây là bằng chứng về Quyền Năng của Thượng Đế. Đối với tôi, chỉ có Thượng Đế mới có quyền giải thoát cho chúng ta.

(Sau đó nhiều năm, tôi tiếp nhận được tôi là một trong những người đàn ông bị treo lên thánh giá cùng ngày với Đức Chúa Jesus.) Cũng chính trong chuyến viếng thăm đó của Bapak, một huynh đệ trong phái đoàn của Bapak đã bỏ tờ tiền giấy mệnh giá hai dollar Úc vào túi xách của tôi. Nội cảm của tôi cho tôi biết rằng đó là sự hướng dẫn của Bapak và tôi trân trọng giữ gìn tờ hai dollar đó như một điềm lành.

Giống như một Thiên Thần Hộ Mệnh, anh hội viên người Hòa Lan trước đây đã giới thiệu tôi vào Subud vào thập niên 60 của thế kỷ trước, đã xuất hiện trở lại trong cuộc đời của tôi vào năm 1972 khi tôi đang trải qua một thời kỳ bị thanh lọc mạnh và đau khổ. Anh ấy đến nhóm tôi ở Luân Đôn để tập latihan. Và không lâu sau đó, anh tặng tôi vé máy bay để tôi đến Indonesia. Sự việc quan trọng này đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi không bao giờ trở về sống ở Anh quốc nữa, vì sau một năm ở Cilandak, nghe theo lời khuyên của Bapak, tôi di cư đến Úc. Khi tôi đáp máy bay xuống nước Úc, tờ tiền giấy hai dollar bí ẩn vẫn còn trong hành lý của tôi.

Nguồ̀n: http://remindersofreality.weebly.com/32.html

 

Những cuộc gặp gỡ

Ba năm trước khi tôi được khai mở để vào Subud, trong thời gian tôi ở chung với anh bạn tên J, trong một căn hộ thuê ở Hampstead, vào một buổi sáng chủ nhật, tôi thấy Đức Chúa Jesus đến bằng cách đi xuyên qua bức tường của căn hộ chúng tôi. Chúa Jesus vẫy tay, gật đầu ra hiệu cho tôi đi theo Ngài rồi Ngài ra đi cũng bằng cách xuyên qua bức tường khác của căn hộ chúng tôi. Tôi nghĩ: "Ôi Chúa ơi! Nếu mình là một người ngoan đạo thì mình sẽ nói mình đã nhìn thấy ánh sáng thiêng liêng!" nhưng thực tế là ít nhiều gì tôi cũng là một kẻ vô thần, một người Do Thái có cuộc sống trần tục và trước đây là một môn đệ dự bị theo pháp tu Gurdjieff. Đức Chúa Jesus mà tôi gặp có gương mặt hao hao giống hai đứa chúng tôi: cũng mắt có mí lót, mũi cao và vành tai rộng.

Ngay sau khi tôi có chứng nghiệm này, tôi và anh J chia tay nhau để mỗi người chọn cho mình một lối rẽ trên đường đời. Tôi lên thuyền đi Hòa Lan, ở đó tôi sớm kết bạn với một người đàn ông Hòa Lan tên là F. Trước khi gặp tôi, anh F đã được khai mở Subud và anh ấy đã sống ở Coombe Springs. Ở  F, một lần nữa tôi lại thấy gương mặt giống hệt như gương mặt của Đức Chúa Jesus mà tôi đã gặp, và chính anh F là người giới thiệu Subud cho tôi biết. Tôi muốn vào Subud, nhưng tôi quá sốt ruột không thể ở tạm đâu đó gần Amsterdam trong ba tháng để chờ khai mở, vì thế tôi lên đường đi Tây Ban Nha. Ở đó, trên một hòn đảo nhỏ, tôi đã tình cờ gặp được những thông tin tham khảo về latihan, và một số người sống ở đó vào lúc ấy sau này cũng vào Subud.

Khi tôi còn là môn đệ dự bị theo pháp tu Gurdjieff, tôi đã thấy một quyển sách về Subud, nhưng khi tôi hỏi, họ nói đó là một phái đồng bóng phát sinh từ “Công phu” (giáo lý Gurdjieff ) và họ đã giải tán Subud rồi. Một trong những lý do tôi không tiếp tục theo pháp tu Gurdjieff là vì đối với tôi nó quá "lý trí". Năm 1966, tôi trở về Luân Đôn, ở đó một chị bạn làm trong một hiệu sách hỏi tôi cần quyển sách nào. Tôi nói quyển "Concerning Subud" của tác giả John Bennett. Chị ấy tìm được quyển đó cho tôi và khi tôi vừa đọc những dòng ghi chú trên những trang trắng dùng để ghi chú sau trang bìa của quyển sách, tôi biết chắc rằng Subud dành cho tôi. Cũng ngay hôm ấy, tôi tình cờ gặp một anh bạn người Canada, anh ấy vừa được khai mở và anh ấy chỉ cho tôi biết nên đến đâu để tìm latihan. Đó là một nhà thờ cổ Huguenot ở phố Monmouth. Hóa ra đây là nơi tôi thường đi bộ ngang qua vào năm tôi mười bảy tuổi, lúc đó tôi cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó và đang tìm kiếm thứ đó.

Trong thời gian tôi dự bị để vào Subud, tình cờ tôi gặp lại anh J, người bạn đã từng ở cùng căn hộ thuê. Tôi bắt đầu kể cho anh J nghe về Subud một cách hăng say. Anh ấy nói với tôi anh đã làm phụ tá được hai năm. Sau đó, tôi dọn đến ở trọ cùng với  anh J một lần nữa, và latihan đột khởi phát động ở tôi trong suốt thời gian đó trước khi tôi được khai mở chính thức.

Sau khi tôi được khai mở, có lần tôi đang đi bộ ngang qua khu vườn Kensington, khi tới gần một băng ghế ở công viên, tôi nhìn thấy sư phụ Gurdjieff, đích thực là ông ấy! Tôi biết ông ấy đã mất trước đó mấy năm và không hiểu sao tôi biết rằng sư phụ Gurdjieff biết ông ấy đã chết. Sư phụ nhìn tôi và biết tôi, nhưng trông thấy hồn ma của ông ấy ngồi đó trên băng ghế công viên như thế làm tôi hết sức kinh sợ hãi hùng nên tôi vội vã đi qua thật nhanh để tránh cái nhìn chằm chằm của ông.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/32.html

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ